Xin được cảm ơn bạn N.T.N.N đã ủng hộ cho Many One Percents để giúp blog duy trì mà không bị phụ thuộc vào quảng cáo. Mình sẽ mãi cảm kích vì điều này!
Chào buổi tối!
Tuần vừa rồi của bạn thế nào? Mọi thứ vẫn ổn chứ?
Một tháng vừa rồi mình thử nghiệm việc tắm nước lạnh vào buổi sáng, và thấy nó có hai tác dụng rất lớn:
1. Giúp mình tỉnh táo hơn. Cái này mình nghĩ không cần phải giải thích nhiều vì cũng khá rõ ràng. Nước lạnh mà =)) Nếu buổi tối hôm trước mình hơi thiếu ngủ chút thì việc tắm nước lạnh có thể giúp cho mình luôn ở trạng thái "alert" cho tới cỡ 12h trưa. Còn nếu ngủ đủ thì có thể tỉnh táo đến tận chiều tối.
2. Giúp mình kỉ luật hơn: Không biết đây có phải hệ quả của việc tỉnh táo và năng suất hơn không, nhưng trong thời gian tắm nước lạnh, mình ít khi "sa đà" vào ăn các món không lành mạnh, hoặc ăn quá nhiều, làm việc tập trung hơn mỗi tối, và lướt mạng xã hội ít hơn trước khi đi ngủ (30p → 10p)
Về lý thuyết thì tắm nước lạnh còn có rất nhiều tác dụng khác, nhưng trên đây là những điều mình nhận thấy rõ nhất.
Có thể bạn sẽ thắc mắc "Những lợi ích trên có thể đạt được bằng nhiều cách khác, ví dụ như uống cafe, thì tại sao phải tắm nước lạnh làm gì cho khổ", thì câu trả lời của mình là: tắm nước lạnh có thể làm cho bạn nghiện.
Tắm nước lạnh giúp tăng dopamine, và đây chính là hormone hạnh phúc khiến bạn bị nghiện làm một thứ gì đó. Nước nóng chưa chắc đã làm bạn muốn tắm mỗi sáng. Nhưng nếu tắm nước lạnh đủ lâu và dừng lại, bạn sẽ khá là nhớ nó đấy =))
Làm Sao Để Có Thể Học/Làm Việc Buổi Tối Sau Một Ngày Đi Học/Đi Làm Mệt Mỏi?
Mình tin rằng nhiều bạn đọc Many One Percents cũng là những người rất chăm chỉ và luôn muốn cải thiện bản thân. Do vậy, ngoài giờ học/làm, mọi người luôn cố gắng tranh thủ học/làm thêm một cái gì đó vào buổi tối trước khi đi ngủ.
Tuy nhiên việc này có một thử thách rất lớn: do năng lượng cơ thể cũng như tinh thần của chúng ta đã bị đốt hết trong ngày, tới buổi tối nó không còn đủ để giúp chúng ta vượt qua sự mệt mỏi và lười biếng của bản thân. Đối với mình, đó còn là cám dỗ của Netflix và rất nhiều reels chó mèo nữa.
Trong tháng vừa rồi, mình có lọ mọ tìm giải pháp để vượt qua thử thách này, và mình đang thử nghiệm (lại) được một giải pháp rất hay.
Mời bạn đọc tiếp về giải pháp này trên blog Tuanmon.com nhé!
Weekly Discovery: The Glass Essay by Anne Carson
Bạn đã bao giờ đọc một bài phân tích văn chương mà khiến bạn cảm thấy xúc động còn hơn cả bài văn gốc chưa?
Đó là cảm giác của mình khi đọc bài phân tích về bài thơ "The Glass Essay" (Anne Carson) của Sarah Chihaya trên trang Yale review. Ngay cả khi mình chưa bao giờ đọc bài thơ gốc (thực ra sau này có tò mò tìm đọc), mình vẫn hiểu và cảm được bài phân tích này.
"The Glass Essay" là một bài thơ buồn của một cô gái mới chia tay. Sarah đọc bài thơ này cũng sau khi cô vừa chia tay, nên bài phân tích của cô cũng ngập tràn nỗi buồn. Nhưng. Nỗi buồn qua lời văn của Sarah là một nỗi buồn rất đẹp, vừa mơ màng nhưng lại vừa rất thực tế. Nỗi buồn của Sarah (quyện với Anne Carson), làm cho mình nhớ tới cuốn "Trăm năm cô đơn" - cuốn tiểu thuyết về nỗi buồn đẹp nhất mà mình từng đọc.
Mình đọc bài phân tích này lần đầu tiên vào thời điểm bản thân cũng trải qua một chuyện buồn, và mình chợt nhớ ra bài phân tích này sau khi nghe một câu chuyện buồn khác của một người bạn thân.
Mình không mong bạn phải đọc bài này ngay, nhưng mình tin rằng khi bạn (mới) trải qua một chuyện buồn, bạn có thể thử đọc để cảm thấy được thấu hiểu phần nào. Còn nếu bạn đang vui? Đây sẽ là một bài viết giúp cho bạn trân trọng những khoảnh khắc vui vẻ hơn đó! Đừng lo, bài viết này sẽ không làm ngày của bạn xám đi một tí nào đâu!
Mời bạn đọc bài phân tích về bài thơ "The Glass Essay " của Sarah.
Nếu bạn tò mò thì đây là bài thơ gốc “The Glass Essay”.
Weekly question: “Yeah I know.”
Bạn đã bao giờ rất háo hức chia sẻ một cái gì đó hay ho với bạn bè/đồng nghiệp/sếp, chỉ để nhận lại một câu trả lời trong đó có đoạn: "À cái này tao biết/xem/đọc rồi"?
Với mình, trả lời kiểu như vậy, dù cho đằng sau người ta có nói gì đi chăng nữa, cũng làm mình vô cùng, vô cùng mất hứng 🤬🤬🤬 Đặc biệt khi đi làm, mình muốn chia sẻ một thứ gì đó mà mình nghĩ là có ích và mọi người có thể chưa biết, thì nghe được câu này cảm giác như họ vừa phủ nhận hoàn toàn ý tốt của mình cũng như sự hữu ích của mình trong nhóm vậy.
Bạn có thể nói mình khó tính, it's okay. Mình chỉ nghĩ rằng cái câu "Tao biết rồi" không có một mục đích giao tiếp gì cả: tại sao phải khoe rằng mình đã biết trong khi có thể nói lời cảm ơn? Tại sao không dành công gõ mấy chữ đấy để bàn luận thêm về chủ đề mới được chia sẻ? Lần nào chia sẻ cái gì cũng nói biết rồi biết rồi thế thì cái gì cũng biết luôn à?! Nếu như nói "Tao biết rồi" chỉ để thể hiện mình là người hiểu biết thì (với mình) cũng đồng nghĩa thể hiện sự thờ ơ với cảm xúc của người khác khi giao tiếp. Và đâu đó có chút gì đó hơi ngạo nghễ.
Nếu bạn là người được chia sẻ một thông tin gì đó (reel, bài báo, document ở nơi làm việc...) mà bạn "lỡ biết rồi", bạn sẽ chọn cách trả lời thế nào để người chia sẻ cảm thấy họ đã làm một việc có ích?
Cảm ơn bạn đã đọc tới đây. Đừng ngại chia sẻ email này tới bạn bè nếu bạn thấy nó hữu ích nhé ^^
Như thường lệ, nếu có điều gì newsletter này làm bạn suy nghĩ, đừng ngần ngại reply email này và chia sẻ với mình nhé, hoàn toàn riêng tư ✌️
Chúc bạn một giấc ngủ ngon và một tuần mới năng suất!
Thân,
Tuấn Mon
Em cũng hay share mấy cái tool linh tinh cho bạn và thường cuộc hội thoại chỉ dừng ở câu "ui xịn quá vậy, để bữa nào t thử xem" chứ cũng không đi đến đâu lắm. Nhưng đúng là việc share một cái gì đó mà nhận lại câu "t biết cái này rồi" thì cũng cay thật. Kiểu "sao m biết mà không nói t" hay là "m có thể giả vờ không biết cho t vui mà". Anyways, nếu em là người được chia sẻ những thông tin mà lỡ biết rồi thì chắc em sẽ kiếm một cái thông tin nào đó liên quan rồi quăng ngược lại, hoặc hỏi thêm về cách người ta dùng thông tin đó như thế nào. Rồi vài ba hôm nữa sẽ quay lại discuss thêm.
Lật lại một xíu thì em nghĩ nếu "lần nào chia sẻ cái gì cũng nói biết rồi biết rồi" và anh thấy điều đó "thể hiện sự thờ ơ với cảm xúc của người khác khi giao tiếp" thì cũng không nên tiếp tục chia sẻ cho người đó nữa. Dù gì thì mình cũng không thể kiểm soát người khác sẽ làm gì khi nhận được một thứ gì đó từ mình, nó ở ngoài vòng tròn influence của mình rồi. Ngoài ra thì còn có một khái niệm nữa là "selfless giving" em mới biết khi hỏi GPT về "intention test" có nhắc đến trong phần "Giá trị của việc cho đi là gì" trong video "QUAN HỆ RỘNG chưa chắc đã TỐT" của Spiderum (https://youtu.be/ILEy_QqRXak?t=1921). Khái niệm "selfless giving" này kiểu như là cho đi mà chỉ muốn tốt cho người ta, không expect người ta sẽ làm gì với thứ được nhận đó. Em mới research sương sương mà thấy nó cũng không khớp lắm với cái "intention test" được nhắc đến trong video nên cũng không chắc lắm.
Kết lại là nhiều thứ trên đời có thể làm mình cay lắm, ráng nâng trình ăn cay hoặc nghĩ nó không cay thui :))
A hay đọc những bài phân tích thơ ở đâu vậy? Kiểu a có tham gia forum poetry lover or something ko ạ=))