Hơi trễ, nhưng mình xin cảm ơn N.T.L, H.T.T.V và TGCID vì đã ủng hộ cho newsletter một vài cốc cafe để động viên mình tiếp tục viết. Mình sẽ mãi biết ơn các bạn vì điều này!
Hellooooo xin chào,
Hi vọng bạn vẫn khoẻ và năng suất!
Mình thực sự rất, rất muốn viết thư cho bạn sớm hơn, mà mấy tuần trở lại đây công việc làm mình lu bu quá >"< Tuần trước mình đi công tác nguyên tuần, cuối tuần cũng phải làm việc, chỉ kịp gom được ít thời gian ở sân bay để viết lá thư này. Mấy tháng tới mình cũng có mấy chuyến đi nữa, hi vọng rằng sẽ không quá bận rộn. Không viết thư cho bạn là mình cảm thấy ngứa ngáy bứt rứt lắm.
Gần đây mình nhận ra một bài học quan trọng, đặc biệt khi làm ở công ty lớn: tìm đồng minh cho ý tưởng của bạn. Chỉ cần một thôi cũng được, cơ mà phải có.
I. Bí thuật rủ rê cuốn chiếu 🐛
Ngày xưa mình rất muốn có một lần được làm việc từ xa ở Đà Lạt. Cái viễn cảnh mình ngồi trước rừng núi và gõ laptop nó mới hấp dẫn làm sao. Mình thỏ thẻ với một bạn đồng nghiệp về ý tưởng này, và được biết rằng thi thoảng mọi người trong công ty cũng rủ nhau đi café ngồi làm việc, nên khả năng mọi người sẽ thích ý tưởng của mình là rất cao.
Háo hức, mình đề xuất ý tưởng này trong buổi ăn trưa ở công ty. Kết quả: mọi người cười cười rồi ai nhìn vào bát cơm người đấy. Tại sao nhở? Rõ ràng là mọi người thích đi café làm việc mà, mọi người phải thích lên Đà Lạt làm việc chứ??
Tạm bỏ lý do sang một bên. Hồi đó mình cũng mới vào công ty, chưa chơi thân với nhiều người nên đa phần các bữa trưa chỉ hay im lặng và quan sát. Mình để ý có anh T. rất thân thiện với mọi người, và cũng hay được mọi người nhờ vả này nọ. Anh T. xởi lởi, giản dị, lại được cái hay bắt chuyện với mình nên mình cũng có cảm tình. Thế là chẳng biết mình nghĩ gì, sau bữa trưa rủ rê thất bại, mình mới tới chỗ anh T. và hỏi: “Anh, đi Đà Lạt với em không?”
=))))
Bây giờ ngồi viết lại thấy buồn cười vãi =))) lúc mình hỏi câu ấy, mấy người ngồi cạnh nghe được cũng cười nghiêng cười ngả. Đang yên đang lành hai ông lại lên Đà Lạt với nhau làm gì =))) Anh T. cười, xúi xúi mình ngồi xích ra xong bảo: “Ờ, đi lên tận Đà Lạt làm việc thì cũng chill đấy, nhưng mà có mỗi hai người thì anh không đi đâu :v”
Nhưng mình chỉ cần có thế.
Đến chiều, mình nhắn cho M, một bạn mình cũng làm việc cùng khá nhiều: “Ê M, đi Đà Lạt không, có anh với anh T rồi” (Anh T chưa đồng ý ở thời điểm này :D). Không khác anh T. là mấy, bạn M không thẳng thừng phủ nhận (chứng tỏ là có thích đi), và cũng bảo là “sao có ít người thế anh?”
Nice, mình cũng chỉ cần có thế.
Mình quay lại nói với anh T: “Anh, có thêm cái M đi rồi đấy”. Anh T nghe chừng yên tâm lắm, tạm gật đầu và không quên dặn mình: “Ok, rủ thêm đi thì anh đi”
Mấy ngày sau đó, mình áp dụng chiến thuật tương tự. Mình nói với K: “Ê, K, đi work from Đà Lạt không, có anh T, em M, và tôi rồi đấy” (anh T và M hoàn toàn không hề biết là mình đang làm chuyện này, và cũng chưa đồng ý hẳn). Lần này, mình thấy K bắt đầu hứng thú hơn hẳn hai người kia, chắc chắn là vì nhìn thấy có nhiều người thích ý tưởng này mà!
Mình nói với anh P, anh H, rồi chị D… Chả mấy chốc mình đã rủ được tới 12 người, nhiều hơn mình tưởng tượng rất nhiều. Chỉ đến khi mình tạo group cho 12 người đó, mọi người mới biết rằng mình đã dùng tên của những người đi trước để dụ người đi sau đồng ý. Trong khi người đi trước chưa hẳn là đã gật đầu.
Mình mới vào công ty được hơn 3 tháng, và đó là trip đầu tiên mà công ty có số lượng lớn người cùng làm việc ở Đà Lạt như vậy. Anh em cứ trêu là mình vào công ty xong lôi kéo dụ dỗ mọi người bỏ việc đi chơi :v =))
II. Đúng team không bằng đúng người 💁♂️
Mình nghiên cứu thị trường, và phát hiện ra một vấn đề của người dùng mà mình tin rằng nếu giải quyết được chắc chắn sẽ giúp sản phẩm được người dùng yêu quý hơn.
Mình chia sẻ vấn đề và giải pháp trong buổi họp với team X, team phụ trách tất cả các tính năng liên quan tới vấn đề mà mình phát hiện ra được. Mình đã nghĩ mọi người sẽ wow và cảm ơn mình vì tìm ra được một vấn đề nghiêm trọng. Ngược lại, mọi người chỉ cảm ơn mình, và không bao giờ follow up…
Mình đăng vấn đề mình phát hiện được lên trên mạng xã hội của công ty. Ngay sau đó mấy phút, có một người bình luận rằng họ cảm thấy ý tưởng của mình rất hợp lý, vì họ cũng đang làm một dự án gần gần với ý tưởng của mình.
Nice, mình chỉ cần có thế.
Nhớ về vụ Đà Lạt, mình biết rằng chỉ cần một người, một người thôi, tin vào ý tưởng của mình, thì mình sẽ có ít nhất một tia cơ hội. Thế là mình lập tức nhắn tin cho anh dzai đã bình luận vào bài viết của mình, và hỏi rằng liệu có cơ hội nào anh ấy có thể giúp giải quyết vấn đề mình phát hiện ra hay không. Anh ấy là lập trình viên, biết code mà, nên mình nhờ luôn.
Anh không giúp được :)
NHƯNG, anh nói rằng anh có thể giới thiệu mình với một số đồng nghiệp ở team khác mà anh quen, họ có thể sẽ hứng thú với ý tưởng của mình.
Nice, mình chỉ cần có thế.
Mình nhờ anh tạo group để tụi mình nói chuyện. Không những tạo group, mà anh dzai này còn giới thiệu về ý tưởng của mình như kiểu một ý tưởng mà anh ấy cũng góp phần phát hiện ra ấy. Những người trong nhóm đó rất thích ý tưởng của mình, và đã hẹn gặp mình để bàn luận kĩ hơn. Trong nhóm đó, có bạn Zan hứng thú hơn cả, và mình đã hẹn gặp riêng bạn để lên kế hoạch tác chiến. Mãi sau mình mới phát hiện ra, bạn là lập trình viên trong một team con trực thuộc cái team X mà mình đã present ý tưởng nhưng không được… Đôi khi đi đường tiểu ngạch lại dễ hơn chính ngạch :v
III. Đồng hành thì quá tốt, không thì đồng minh cũng được 🤝
Nhiều lúc, mọi người không sẵn sàng bước lên để ủng hộ ý tưởng của bạn không phải vì họ thấy ý tưởng đó không hay, mà bởi vì họ sợ mình là người duy nhất. Ủng hộ một ý tưởng là một lời tuyên bố hùng hồn về tính cách và quan điểm của cá nhân, và nhiều người sợ trách nhiệm đi kèm với lời tuyên bố ấy, chưa kể sự đánh giá họ sẽ nhận được từ người khác.
12 người lên Đà Lạt với mình đều ở trong buổi ăn trưa mà mình nêu lên ý tưởng, nhưng không một ai gật đầu và chốt kèo đi luôn tại chỗ, vì họ sợ họ sẽ là người duy nhất đi cùng mình nếu họ đồng ý lập tức.
Mình nhận ra, tìm kiếm sự đồng thuận sẽ dễ nhất nếu người được hỏi đang không gặp áp lực đám đông a.k.a phải đưa ra quyết định trước mặt nhiều người khác. Và mình chỉ cần một đồng minh cho ý tưởng, thì chắc chắn sẽ có “bằng chứng” cho những người tiếp theo rằng ý tưởng của mình không hoàn toàn vô lý.
Người đồng minh không nhất thiết phải là người đồng hành - họ có thể kết nối chúng ta với những người khác mà chúng ta không hề hay biết. Ở trong môi trường big corp, chúng ta sẽ khó mà có thể biết được mọi người, và nếu là nhân viên mới thì lại càng khó để tận dụng được sự quen biết mà gây ảnh hưởng. Thế nên việc có một người đồng minh uy tín, đã làm ở đó lâu năm, làm chiếc loa phóng thanh cho ý tưởng của chúng ta, là vô cùng cần thiết.
Cảm ơn bạn đã dành thời gian đọc thư. Đừng ngại chia sẻ lá thư này tới bạn bè nếu bạn thấy nó hữu ích ❤️
Như thường lệ, nếu có điều gì newsletter này làm bạn suy nghĩ, hoặc mình có thể làm tốt hơn, hãy reply và chia sẻ với mình, mình sẽ rất rất vui đó
(*๑˘◡˘)
Chúc bạn một buổi tối vui vẻ và một tuần mới năng suất!
Thân,
Tuấn Mon
Bài hay quá ạ 🎊 hi vọng hôm sau anh có thể share thêm những tips như thế này
niceee, hay quạ anh ơi.